Tết nguyên đán năm nay, Tin được nghỉ học sớm nên cả nhà cùng nhau đi dạo chơi khắp nơi.

Những chú hổ ở đầu chợ hoa, đường Nguyễn Huệ

Trước tết, trong khi nhà nhà đang hối hả trang hoàng và chuẩn bị bánh mứt thì cả nhà mình lại tranh thủ dạo chơi loanh quanh khắp phố phường. Một trong số những nơi sôi động nhất là trung tâm Sài Gòn. Trong khi chợ hoa đang dần dần khoe sắc thì các bức tượng của các chú hổ cũng lần lượt được ra mắt, làm biểu tượng đặc trưng cho năm Canh Dần 2010, hứa hẹn một năm của sự dũng mãnh, mềm mại và cường thịnh đối với mọi người dân đất Việt mến yêu.

Và trên hết là giây phút trang trọng, thiêng liêng nhất, khi mà đất – trời -- và con người cùng giao thoa ở thời khắc của ký ức và của lịch sử : Phút Giao Thừa. Có biết bao trái tim bỗng hoà theo nhịp đập khắc khoải của thờì gian, để lắng nghe sự chuyển mình của vạn vật.

Pháo hoa trên cầu Thủ Thiêm

Đôi bờ con sông Bến Nghé của Sài Gòn chợt bừng sáng với những tràng pháo hoa và mùi thuốc pháo lan toả khắp mặt nước lung linh với những vũ điệu huyền ảo của biết bao màu sắc rực rỡ. Nén nhang cúng Ông Bà Tổ Tiên và lời cầu nguyện cho những điều tốt đẹp nhất của năm mới là một điều không thể thiếu. Bởi vì đó đã là phong tục và là nét đẹp truyền thống đã có từ những ngày nào đó xa xưa lắm rồi. Những lời cầu chúc muôn hình, vạn trạng nhưng cũng chỉ tựu trung ở một điều : dành tặng cho những người thân quen, những mong muốn chân thành và đẹp đẽ nhất.

Trước thềm Nhà Hát Lớn Thành Phố

Trung tâm quận 1 của Sài Gòn năm nay thật đông vui. Người và xe cứ chật như nêm cối và phải chen chân mới lọt vô được. Cả nhà quyết định chỉ dạo bộ ở quảng trường phía trước nhà hát thành phố thôi, còn các tuyến đường khác thì cứ leo lên xe honda mà tiến bước.
Tin được dịp chạy nhảy tung tăng và cứ nhất quyết không chịu về nhà. Dạo này Tin thức rất khuya mà hai con mắt vẫn cứ tỉnh như sáo làm ba mẹ theo cũng muốn hụt hơi luôn.

Cưỡi ngựa xích thố – chùa Pháp Hoa

Xa quê hương nên không thể thắp nhang cho Ông Bà Tổ Tiên được. Nhưng cả nhà vẫn cùng nhau đi chùa. Và một trong những ngôi chùa mà ba vẫn hay thích đến nhất là chùa Pháp Hoa bên đường rày xe lửa trên đường Thích Quảng Đức – tên của chùa, gian miếu thờ tiểu đoàn biệt động 905 và tên của con đường mang tên một vị Hoà Thượng, tất thảy đều mang nhiều ý nghĩa rất đáng để trân trọng.

Hai Ông Cháu và niềm vui ngày đầu năm : sự bất ngờ.

Vì mãi vui chơi nên Tin quên cả giờ đi ngủ. Dọc đường đi, Tin gật gù theo tiếng xe máy chạy rù rì và gió mát thổi mơn man. Vậy mà vừa đến nhà ông là lại giật mình tỉnh như sáo. Đây là lần đầu tiên hai ông cháu gặp nhau mà không hề hẹn trước. Ông nay đã già và sức khoẻ cũng đã kém đi rất nhiều. Ông đã dành trọn những năm tháng của tuổi thanh xuân của mình cho chiến tranh và cho mùa xuân của đất nước hôm nay. Ông vui lắm nên hào hứng và say sưa kể về một kỷ niệm ngày xưa : Trận Bồ Bồ của người dân đất Quảng năm nào, khi cả ông và ông Nội của Tin cùng tham gia. Ông bảo rằng, vì mắt ông đã kém nên khi cả nhà đến thăm, ông không nhận ra ai. Nhưng khi thấy cái dáng người to và phong độ của ba Tin, khi ngồi ở phòng khách, thì ông như chợt thấy ông nội của Tin năm nào. Ông kể, mặc dù là đã nhận lệnh nằm lại ở tuyến sau và phụ trách việc ghi chép (Về vai vế trong dòng tộc thì ông nhỏ hơn ông nội, nhưng đánh trận thì ông lại là chỉ huy của ông nội). Nhưng ông nội với bản tính liều mạng nên khi thấy nhiều người gục ngã, đã không kiềm được lòng nên cũng xách súng lâm trận theo bà con và đã bị ông cảnh cáo cho. Kỷ niệm tựa như một liều thuốc tinh thần khiến ông cứ như mừng mừng, tủi tủi.

Tạm biệt ông để ra về mà lòng vẫn còn nhiều lưu luyến, nhưng vì ông còn phải nghỉ ngơi để giữ gìn sức khoẻ và để vui vẻ lâu dài cùng con cháu.

Chuyến du xuân năm nay vẫn còn đang tiếp diễn và cũng không có gì hơn là một lời cầu chúc cho một mùa xuân thanh bình, ấm no và hạnh phúc đến được với mọi người, mọi nhà trên mọi nẻo đường của đất nước.

0 nhận xét