Tết năm nay được nghỉ nhiều thật. Tính ra phải được đến nửa tháng ăn chơi, nhảy múa chứ đâu có ít gì. Vậy mà mới đó là đã hết tháng giêng rồi. Một tháng trôi qua thật nhanh và cũng như mọi ngày, hai cha con cùng lang thang dạo chơi khắp khu vực bán đảo quanh nhà.

Những ngày nước lên thì Tin nhất quyết yêu cầu ba phải “lội nước”. Mà bạn Tin lại chơi rất dai nhé. Cứ bắt ba chạy đi, chạy lại, rồi khoái chí cười và kêu to lên : " zăng nước lên chưn con”.

Mùa này, có rất nhiều người giải trí bằng những trò tiêu khiển như : câu cá và thả diều. Tin cứ say sưa ngắm rồi chỉ vào một trong những con diều to nhất mà bảo là :” diều mẹ” như bạn ấy phát hiện ra một điều gì đó khác lạ lắm. Có những hôm vô chơi trong khu Du Lịch Bình Qưới 2, Tin say sưa chạy nhảy và không muốn về nhà sớm. Được một điều là ở đây ra vô tự do nên chỉ tốn tiền giữ xe thôi. Còn thì nhà hàng ,ngoài tiệc buffet vào cuối tuần, chẳng có gì đặt sắc cả (ngay như kem là món mà Tin rất thích thì cũng không có, nước cam thì loãng và chua lòm giống như nước chanh mà tính đến 40 nghìn đồng/ly. Đúng là thiên hạ làm ra tiền dễ thiệt). Những hôm khác thì hai cha con lại hay ra quán Xưa ngồi ngắm cảnh và thưởng thức món kem lành lạnh. Cảnh đẹp, gió mát, mấy cô phục vụ cũng lịch sự và giá cả cũng phải chăng hơn, mặc dù vị trí nằm gần khu vực Chợ Thanh Đa hơn. Nếu không ngồi hóng mát bờ sông thì mình lại ra quán kem bên phía trong khách sạn Công Đoàn Dầu Khí. Trong lúc thưởng thức món kem rất ngon ở đây thì mình có thể nhìn những con thuyền xuôi ngược và những chiếc canô phóng ào ào, tạo nên những lượn sóng ràn rạt, bắn nước tung tóe vô bờ kè đá dọc hai bên bờ con sông Sài Gòn.

Dạo này bạn Tin đã bớt thức khuya nhưng lại bắt đầu nói năng và thắc mắc hơi nhiều. Những câu hỏi nhiều khi cứ lặp đi, lặp lại với cùng một nội dung làm ba cũng hơi ngán. Tiếng nói thì vẫn cứ còn ngọng, bập bẹ và phải chú ý nghe lắm thì mới hiểu được điều bạn ấy muốn nói. Oái ăm nhất lại là những câu hỏi dai và cố tình nói sai chủ ngữ. Chẳng hạn như bạn Tin chỉ vào một vật gì, nhưng lại hỏi là :” con gì ?” hay chỉ vào hình của một ai đó hay con vật nào đó, nhưng lại hỏi là :”cái gì ?”. Mặc kệ những lời giải thích, câu hỏi vẫn cứ được lặp đi, lặp lại và còn cười khoái chí khi bị “sửa lỗi” nữa chứ.

Trường học giờ đây đã trở nên thân thiết và vui hơn ngày trước vì các cô giáo cũng có vẻ có chuyên môn cao hơn. Tối đến đã dần dần quen với nếp đi ngủ sớm nên sáng sáng thường cũng hay dậy sớm. Nhiều hôm mới thức dậy đã xí lô, xí la và cười đùa vui vẻ trong khi chuẩn bị quần áo để theo mẹ đến trường. Mặc dù vậy nhưng nếu lỡ ba có đi đón trễ một tý là thế nào cũng xịu mặt hay hờn dỗi vu vơ. Còn những hôm được đón sớm một chút thì khoái chí nhảy tưng tưng, rồi gãi gãi một bên má bắt chước cái điệu bộ loắt choắt của con khỉ Tôn Ngộ Không trong mấy bộ phim ca nhạc dành cho thiếu nhi.

Ba rất mừng và mong Tin ngày sẽ càng trở nên ngoan ngoãn, vui vẻ và đáng yêu hơn nữa. Hôm nay ba có một món quà nhỏ dành tặng riêng cho Tin – Cuốn truyện ngắn có tranh minh họa :365 chuyện kể hằng đêm.

0 nhận xét